Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác. Cậu bé sẽ nhận được tiền huê hồng khi bán được sách. Có một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình.
Biết rõ lúc nào cần nhấn mạnh. Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công. Thái độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém.
Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn. Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung.
Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt! Tôi còn nhớ ở lễ tang của John, tôi đã nói rằng: Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi tối thứ sáu hôm ấy, lúc tôi ở bệnh viện bên John trong những giây phút cuối cùng. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.
Bí quyết của tôi khi phỏng vấn các khách mời trong chương trình là gì? Thứ nhất, như tôi từng nói, lắng nghe là yếu tố quan trọng hàng đầu. Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối. Lũ lụt ở miền Tây, băng tuyết lở ở miền Đông, rồi động đất, hạn hán, cháy rừng… Nếu không thích nói về thiên tai đang diễn ra trên thế giới thì bạn có thể khơi mào ngay hiện tại.
Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm. Thái độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém. Đó là điều quan trọng nhất khi bạn nói trước công chúng.
Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Bạn sẽ thành công hay thất bại? Tất cả tùy thuộc vào sự khéo léo lúc co lúc duỗi của bạn. Tôi kể lại câu chuyện này không phải chỉ để bạn cười giống Benny.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Nhất định sẽ có một ai đó trong nhóm đông thích hợp để chuyện trò cùng bạn. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức.
George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa. Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp.
Tôi thích được nói điều đó với tất cả mọi người. Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.