Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Nhưng lí trí không cho phép. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Nó tan chảy, tan chảy.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Ông anh cũng làm theo. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.