Nếu bạn và tôi không kiếm được để làm, cứ ngồi không mà nghĩ vơ vẩn, thì có một bầy quỷ dữ sinh ra và đục khoét, phá tan năng lực hành động và ý chí của ta. Cứ tiếp tục như vậy hoài. Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích.
Cả ngàn người như vậy. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Bác sĩ này thì cho ông thuốc ngủ, bác sĩ kia thì khuyên du lịch.
Trên đường tới phòng mổ, bà đọc lại một màn kịch bà đã diễn. Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C. Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào.
Như trường hợp của William H. Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này.
Bà đã giúp nhiều người về mọi cách sinh lợi, từ người phu vác, kiếm không đầy 100 Mỹ kim, tới những ông chủ hãng kiếm được trăm ngàn Mỹ kim mỗi năm. Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc. Bởi vậy tôi ngạc nhiên thấy ông đã 78 tuổi mà vẫn bình tĩnh, khỏe mạnh làm sao.
Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32]. Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Muốn luyện một tâm trạng để được bình tĩnh, thảnh thơi trong lòng, ta hãy theo quy tắc thứ năm này: Đừng bắt chước.
Chừng mười phần trăm những trường hợp xẩy ra trong đời sống chúng ta là những trường hợp bất lợi. Mà dù có đâm xuống hố nữa thì theo luật trung bình chúng ta cũng không bị thương". Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.
Ông cho một người bạn cho vay một số tiền lớn và người bạn đó vỡ nợ. Tại sao bạn không tự hỏi những câu này và chép lại những lời bạn tự giải đáp? Chính là anh Harlan Howard.
(Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết). Ông là chủ bút tờ báo Philadelphia Bulletin và khi diễn thuyết trước học sinh một trường trung học, đã hỏi họ: "Những trò nào đã từng thấy xẻ gỗ [17], giơ tay lên". Vậy sự chán nản có thể làm cho ta mệt nhiều hơn là công việc, dù công việc ấy cực kỳ khó nhọc như leo núi đi nữa.
Vào buổi sáng mùa đông hôm đó, khi viên cố đạo người Anh vào phòng giam cô tại nhà tù quân sự Bruxelles, cô đã thốt ra hai câu mà sau này người ta đã khắc vào bia để cho hậu thế đọc và suy nghĩ: "Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con được thư thái trước khi chết. Còn câu văn mà chàng đọc được mùa xuân năm 1871, câu văn đã giúp chàng quẳng được gánh lo trong đời chàng là: "Những công việc ở ngày trước mặt ta phải coi là quan trọng nhất, và đừng bận tâm tới những công việc còn mờ mờ từ xa". Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa.