Nên nhớ rằng không có người nào chết về thiếu ngủ hết. Tôi kể ra đây vài thí dụ: Tác giả ấy, bà Stella Tuttle, tả cách bà dạy con biết giá trị của đồng tiền.
Không có thì giờ để phí. Lúc ấy người 47 tuổi. Trời làm mất mùa, tôi lo đói.
Nuốt một cục lớn nha phiến rồi có thể nằm dài trên tuyết hưởng cái thú "đi mây" và lên mây luôn. Trong cuộc đại chiến thứ nhất, một người lính Hung Gia Lợi tên là Paul Kern, bị một phát đạn xuyên qua óc ngay giữa trán. Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi.
"Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ. Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Tôi biết một ông, còn giỏi hơn ông Brush nữa: ông không cần phải dùng mũ ni để che tai.
Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược. Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được.
Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn. Bạn sẽ cảm thấy khí lực của bạn từ mặt dồn về giữa cơ thể và không còn bắp thịt nào căng thẳng nữa, như một em bé sơ sinh vậy. Báo chí cũng hùa vào công kích nữa.
chẳng hạn, lãnh lương trưa thứ sáu, đi xuống phố, thấy một áo ba đờ xuy vừa mắt bày ở một cửa tiệm, liền mua ngay, không bao giờ nghĩ rằng số lương mới lãnh chỉ đủ trả tiền nhà, tiền điện và mọi thứ nhất chi tiêu định mà thôi. Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững. Kipling không kém, cũng nổi lôi đình.
Để tìm tài liệu cuốn này, tôi phỏng vấn nhiều nhà doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ. Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội. Đó là cái lẽ nhân nào quả nấy.
Tôi sống để suy nghĩ những việc đã làm; để mà hối tiếc đã làm bậy; đắn đo đến những câu đã nói để tự trách mình sao chẳng nói thế này, thế nọ, có hơn không? Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không.
Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân. Đã 20 năm, tôi chưa bao giờ thấy khỏe mạnh như bây giờ. Nhưng anh ta cười, cho là nói bậy, rồi vẫn làm việc và vẫn sống rất mạnh mẽ nhiều năm.