Tự nhắc đi nhắc lại: "Sự bình tĩnh trong tâm hồn, hạnh phúc, sức khoẻ của tôi và có lẽ cả lợi tức của tôi nữa, một phần lớn sẽ do tôi áp dụng hay không chân lý cũ kỹ nhưng vĩnh viễn hiển nhiên dạy trong cuốn này". Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi. Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt.
Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó. Với tên chính thức là Lớp thần kinh thực hành, lớp học này được lập nên để chữa những người bứt rứt về nhiều chuyện đến nỗi hoá điên. Nếu con ta bạc bẽo thì lỗi về ai? Có lẽ về ta.
Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao. Kìa, Samuel Leibowitz, trước làm luật sư, sau làm toà, đã cứu được 78 người khỏi lên máy điện. Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng.
"Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Bác sĩ biết rằng có giảng giải lý luận cũng chỉ hại thêm, nên ông bảo y: "Nếu ông nhất quyết muốn tự tử thì ông cũng nên tự tử một cách anh hùng chứ! Ông chạy ra chung quanh những căn phố này cho tới khi nào mệt quá mà lăn ra chết thì thôi".
Tôi chỉ khuyên bạn khinh thường những lời chỉ trích vô căn cứ. Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Tại sao việc đó lại quan trọng như vậy? Vì thiếu sự kiện thì không sao giải quyết vấn đề một cách sáng suốt được.
Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi. Riêng bệnh của tôi các bác sĩ đã cho chạy quang tuyến trong 49 ngày, mỗi ngày 14 phút rưỡi. Chú ý tới người khác để quên ta.
Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C. Steel mà cả cho bạn và tôi nữa.
Chán nản, nát lòng, tôi không biết quay ngã nào. Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Khi giáo sư William James dạy khoa triết lý ở Đại học đường Harvard, ông nói: "Phương thuốc thần diệu nhất để diệt ưu tư là lòng tín ngưỡng tôn giáo".
đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Ta hãy nhớ rằng "chúng tuy nhỏ mà tai không nhỏ" và rất để ý tới những lời nói của bậc mẹ cha đó.
Đừng để vợ con lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn. Nó đã ảnh hưởng sâu xa và lâu bền tới đời sống của tôi. Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa.