Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Chúng là những kiệt tác. Tay tiếp tục thả giấy vào.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Đường thông hè thoáng. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Làm gì có lí do gì mà khóc. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.