Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Có ai mất xe lại thế không.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Không, tôi không cần biết.
Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Mình được khóc cho mình.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Bác là bác rất không hài lòng.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.