Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Tóm lại là không được bi quan.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Nhưng nó không còn ở đó. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.